Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

Kỷ niệm không quên

Tháng bảy, ngày rằm, ngày lễ Vu Lan , ngày báo hiếu cha mẹ. Một kỷ niệm không quên trong đời lại hiện về, mình ngồi viết lại, coi như một lời tạ lỗi với người mẹ đã khuất.

    Một ngày cuối năm đã lâu lắm rồi, khi mình còn là cô bé 8 t, tám tuổi hồi đó không khôn bằng đứa bé 5 t bây giờ. Trời cuối năm gió rét mưa phùn, mẹ ốm nằm đã 6-7 tháng rồi.Từ khi mẹ sinh em bé non tháng, là con trai nhưng em đã ra đi sau một ngày nằm trong lồng kính. Mẹ lâm bệnh nằm từ đó, chỉ nhớ sau này nghe nói là bị hậu sản.(khoa học hồi đó còn lạc hậu ). Chúng tôi lúc đó không biết gì cả vì còn bé, em gái út mới 1 t. Sáng hôm đó tôi chỉ nhớ có một sư thầy về nhà tụng kinh, khoảng vài tiếng, mẹ đã ra đi vĩnh viễn mà chúng tôi lúc đó còn quá nhỏ để có thể cảm nhận được nỗi mất mát đó.  Một ngày mùa đông giá rét mưa phùn đám tang được tổ chức, mấy chị em tôi còn bé nên được ngồi xích lô. Lúc đó vì chưa hiểu được nỗi mất mát, chị em chúng tôi lại thấy thú vị vì được ngồi xích lô nên cứ cười nói vô tư nên đã bị ông xích lô mắng....Sau này khi đã lớn, nghĩ lại chuyện đó tôi cứ ân hận mãi...Tết năm đó chúng tôi mới hiểu được thế nào là mồ côi mẹ.Tết gần đến chẳng còn được đi mua áo quần , giày dép mới, chẳng còn được đi chơi họ hàng để được mừng tuổi những đồng tiền thằng người gánh bưởi mới cứng nữa. Bố tôi ở vậy nuôi đàn con bé dại.
 Sau ngày giải phóng , chúng tôi được học hành tử tế. Kể từ tôi và 4 đứa em nữa được học đến Đại học, nay đều đã vương trưởng, con cháu đề huề. Công ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ cha không sao kể xiết. Và kỷ niệm về sự ra đi của mẹ tôi lúc tôi còn bé cho đến bây giờ cũng chẳng thể quên...Tôi còn nhớ sau đó vài năm , khi tôi học đệ thất ( tương đương với lớp 5 bây giờ) .  Trong một bài luận văn kể về một kỷ niệm không quên trong đời, tôi đã viết lại câu chuyện này.Chẳng biết lúc đó tôi viết ra sao,  nhưng hình như đã được viết bằng một cảm xúc sâu sắc nên đã được điểm cao, thầy giáo tôi đã đọc bài đó cho cả lớp nghe, các bạn đều ngậm ngùi với bài luận văn của tôi . Câu chuyện đó đến tận bây giờ vẫn còn in đậm trong tôi, mặc dù đã ở tuổi thất thập. Nhân ngày lễ vu lan tôi viết lại để tạ lỗi với cha mẹ.


HĐ mặc áo dài đeo hoa tai đứng giữa hàng trước, ảnh chụp trước khi mẹ mất hai năm

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Tiễn hạ



Mới ngày nào

Đón hè sang
Ve râm ran
Phượng đầu cành
Bằng Lăng nhú 
Tím ngoài sân

Xa bạn thân 
Mùa hè nhớ
Cầm Phượng đỏ
Lòng lâng lâng

Hè qua dần
Ve thôi kêu
Phượng đi đâu
Lòng nhung nhớ....
  
Thu mộng mơ 
Còn chưa đến
Mưa bịn rịn 
 Tiễn hè qua

Ngồi thẫn thờ 
Nghe giọt  nhỏ
Chợt hé mở
Những vần thơ

Bao nỗi nhớ
Bao mộng mơ
Bao trông chờ
Bao bịn rịn

Đi gần hết 
Một con đường
Lòng mênh mang
Bao miết mải

Đến một mai
Về với đất
Chỉ còn biết
Cõi hư vô....

Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

Hẹn

Hẹn nhau 
Sao chẳng thấy 
Chẳng gặp nhau
Hay là
Tại tháng bảy
Mưa Ngâu!



Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

Chân trần



Cuộc đời  với đôi chân trần

Tránh sao cho khỏi lỡ chân ngả người
Thênh thang phố rộng đông người
Mà sao vẫn  chỉ như người đơn côi
Bến bình yên cũng   đỗ rồi
Chênh chao đôi lúc sóng sôi biển trào
Đa mang biết chẳng thể nào
Chỉ là một thoáng lao đao chân trần...   




Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014

Hà Nội của tôi

Hà Nội  - tôi
Những chiều phố nhỏ
Tiếng guốc khua, tay cắp vở
Tan học về mải nhặt sấu,nhặt me
Mồ hôi còn ướt mặt đầm đìa
Tóc đuôi gà, môi cong cớn
Hà nội xưa
Phố thưa người
 Sạch không bụi bẩn
Hà Nội thời tôi bé tí ngây thơ
Hà Nội thời chiến tranh
Bom đạn từng giờ
Phố vắng ngắt nhà nhà đóng cửa
Hà Nội
Những năm khó khăn gian khổ
Nón mê, cục gạch xếp hàng
Cũng nọc nanh, xô đẩy chen ngang
Cô mậu dich mặt vênh vang lạnh ngắt
Có tiền mua nào có đâu lựa chọn
Miễn là có còn hơn về tay trắng
Hà Nội tôi
Bao buồn vui cay đắng
Hết cả đời tôi vẫn cứ lang thang
Tìm lại những nơi xưa
Bao kỷ niệm vui buồn
Bao ký ức còn trong tôi mãi mãi
Hết cuộc đời sao vẫn không tìm thấy
Hà Nội xưa thân thiết trong tôi...