NGỰA MỎI CHÂN RỒI
Nhủ lòng dấu nhớ vào quên
Giấu yêu vào giận
Giấu đêm vào ngày
Dặn mình nén những đắm say
Bụi thời gian... đã phủ dày niềm riêng
Thế rồi ...lễ hội giao duyên
Góc xưa dội lại một miền dấu yêu
Tường xưa ngõ cũ phong rêu
Hoang sơ thuở ấy...phiêu diêu mái đình
Giếng xưa ...nghiêng bóng ta mình
Giếng nay...vương vấn chút tình ngày xuân
Tháng giêng, riêng đến tần ngần
Vẳng câu quan họ
Hỏi thầm : còn duyên?
HỒNG ĐOAN
"Nhủ lòng giấu nhớ vào quên"
Nhưng sao lòng vẫn ưu phiền ngày đêm
Dẫu rằng "cố nén đắm say"
Giấu đêm dưới gối," giấu ngày vào đêm"
Niềm riêng, riêng những nỗi niềm
Bụi thời gian...những ưu phiền riêng tư.
Tháng giêng hội đến bất ngờ
Niềm riêng xưa ấy...lại ngơ ngẩn lòng
Tường xưa mái cũ rêu phong
Cây đa giếng nước yêu lồng bóng yêu
Tháng giêng..riêng một nỗi niềm
Nghe câu quan họ , nhủ lòng: còn duyên
Cho dù tóc đã bạc sương
Sang năm nhớ hẹn lên đường với duyên...