Đã 60 năm nhưng ký ức về ngày 10-10 năm đó còn mãi trong tôi. Khi đó tôi tròn 10 tuổi. Bố tôi lúc đó làm lái xe trong Bộ Y tế, ông được một số cán bộ vùng giải phóng về liên lạc giác ngộ nên đã cùng một số anh em trong cơ quan cất giấu một số dụng cụ y tế để khi tiếp quản trao lại cho chính quyền mới, bố tôi cùng các anh chị đó dấu các thứ trên trần sát mái nhà và dặn chúng tôi không được cho ai biết . Chị em tôi lúc đó (cách ngày tiếp quản khoảng 1 tháng đã được nghe bố tôi nói sắp giải phóng Nhà tôi lúc đó ở phố Trần Quốc Toản gần ngã tư Bà Triệu. Hà nội lúc đó nhộn nhạo lắm. Máy bay thả rất nhiều truyền đơn nói rằng cộng sản về sẽ bắt bớ đàn bà con gái, những ai tóc xoăn sẽ bị cao trọc, ai sơn móng tay sẽ bị rút móng, nào là Chúa đã vào Nam , các con chiên phải theo Chúa.......Người các nơi dồn về HN để xuống Hải Phòng di cư vào Nam, ở ngã tư Bà Triêu -Trần Quốc Toản người chuẩn bị di cư đem đủ thứ ra bán: Tủ, bàn, ghế, xe cộ, thôi thì đủ cả như một chợ trời. Tôi còn nhớ, lúc ấy tôi có người chị họ có chồng đi lính trong quân đội cũ ở khu gia binh Ngã Tư Vọng bây giờ.Chúng tôi hay đến nhà chị chơi nên chị rất quý.Một lần sắp đến ngày giải phóng chị ấy xin bố tôi cho tôi và một người chị trên tôi đi vào Nam cùng( lúc đó tưởng sau 2 năm tổng tuyển cử sẽ về lại).Hai chị em tôi háo hức chuẩn bị cho chuyến đi. Gần đến ngày khởi hành, bố tôi chỉ nói:'"Các con đi nhưng sau này đừng ân hận vì không được gặp lại gia đình",rồi ông bùi ngùi. Thế là hai chị em tôi không đi nữa mặc dù đang háo hức....Sau này nói lại chuyện đó chúng tôi cứ nghĩ là may mắn, nếu không sau đó chúng tôi không biết sẽ ra sao, và chắc chắn chẳng còn gặp lại bố và anh chị em nữa....Ngày 10-10 cũng tới, chị em tôi cùng biết bao người dân HN háo hức từ sáng sớm, chúng tôi ăn mặc đẹp, cờ hoa trên tay , người các phố dồn về các phố chính dọc theo các cửa ô, nơi các anh bộ đội sẽ đi qua. Chúng tôi vui mừng ùa xuống đường khi bộ đội đi qua. Người HN lúc đó hay mời các anh về nhà uống nước làm quen, mặc dù chưa bao giờ gặp bộ đội nhưng người dân HN lúc đó rất quý các anh, chúng tôi cứ đi theo bộ đội cho đến tận trưa mà không biết gì đến đói và mệt. Cuối cùng chị em tôi cũng mời được một anh bộ đội về nhà, cả nhà đều vui mừng như được đón người trong gia đình đi xa trở về. Những ngày sau đó chúng tôi thường tụ họp ở trụ sở vào những buổi tối để cùng nhau múa hát vui biết bao.... Đến nay đã 60 năm , anh bộ đội tên Thanh lúc đó chắc bây giờ chẳng còn. Đã 60 năm, từ một cô bé con , nay đã là bà lão 70 nhưng niềm vui trong ngày giải phóng vẫn nguyên vẹn trong tôi .