Đã đi gần hết đường rồi
Giờ đây lại thấy cuộc đời chênh vênh
Nhiều khi mình chẳng hiểu mình
Giữa đám đông thế lại hình cô đơn
Hai mình nhưng chẳng thấy hơn
Nhiều khi trống trải tủi hờn làm sao
Tuổi thân nó đã vận vào
Mà sao cứ thấy lao đao suốt đời
Trách sao thế vậy ông trời
Thôi thì ta tự vần xoay, tự mình
Hết đêm rồi sẽ bình minh
Sương mai đọng cánh hoa xinh chào ngày
Bạn bè ta đấy niềm vui
Cố tri bằng hữu tìm lời ủi an
Bao giờ đi hết đoạn đường
Hư vô- cát bụi, vấn vương gì đời.